[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Tiểu Phong thở dài, tiếc nuối thu lại tầm mắt vẫn đang ở trên người Lí Thừa Ngân. Trong lòng vẫn thầm đau khổ, nhan sắc thế này, vậy mà chẳng thể nào đường đường chính chính vui vẻ, chỉ có thế chơi đùa mà thôi. Nếu đã là tra nam, xin người đừng đẹp như thế có được không? Con tim yếu đuối của nàng không chịu đựng được mà.
  • Lí Thừa Ngân bị ánh mắt đang nóng như lửa của nàng xoay chuyển mà không khỏi giật mình. Khuôn mặt phút chốc chuyển từ vui mừng sang nghi ngờ. Sau đó lại bắt đầu giờ thói trêu hoa ghẹo nguyệt của mình.
  • Thái tử Lí Thừa Ngân
    Thái tử Lí Thừa Ngân
    Thái tử phi không thể đợi thêm chút nữa được hay sao?
  • Tiểu Phong nhíu mày nghi hoặc, nhưng cũng may nàng vốn chẳng phải con gái nhà gia giáo gì cho cam, thế nên đối với mấy lời này của Lí Thừa Ngân, khuôn mặt nàng một chút biến đổi cũng không có, chỉ thầm đánh giá hắn bằng ánh mắt kì quặc. Lí Thừa Ngân vốn nghĩ chắc chắn nàng sẽ giống như bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu chuyển sang màu đỏ như quả cà chua, mang theo nét ngây thơ tinh nghịch. Nhưng mà tình hình trước mắt lại khiến cho hắn không cách nào có thể ngờ đến.
  • Nàng công chúa yêu kiều vốn ngây thơ kia, giờ đây lại cả gan xem Lí Thừa Ngân hắn - Đường đường vẫn đang là một Thái tử đương triều, người người nể trọng như một món hàng. Thậm chí ánh mắt ấy còn chẳng chút kiêng dè mà trực tiếp đổ bộ lên người hắn, xem ra hắn quả thực đã đánh giá quá thấp năng lực của nàng, hoặc là chính hắn vốn vẫn không hiểu những suy nghĩ của nàng ra sao. Thế nhưng, tâm tư tinh nghịch này của nàng lại làm hắn rất hài lòng, xem ra đêm nay hắn cũng không cần phải tốn quá nhiều công sức chỉ dạy nữa, nghĩ đến đây bao nhiêu cảm giác lạ lùng dần dần được thay thế bằng cảm giác thú vị đặc biệt.
  • Dưới ánh sáng lấp lánh từ tia nắng bên ngoài, xuyên qua tấm chắn mỏng giữa căn phòng lộng lẫy, chẳng biết vì lẽ gì mà lại gây ra cảm giác êm dịu đến lạ thường.
  • Hai người bọn họ, cứ như thế mà cùng vận giá y, đứng đối diện đánh giá nhau, điều này chính là tiền lệ, trước nay chẳng nữ nhân nào lại cả gan dám dùng ánh mắt đó đối với phu quân của mình, nhất là khi người trước mắt Tiểu Phong chẳng phải là một thư sinh bình thường. Vĩnh Nương nhìn theo hành động của bọn họ, vội vàng chắn ngang ánh mắt vẫn đang giao thoa ấy, chỉ sợ chút nữa lại sinh ra chuyện chẳng lành, như vậy thì nàng có mười cái mạng cũng không cách nào có thể sống sót được qua đêm nay.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    “Thái tử điện hạ, Công chúa, giờ lành đã đến, mời Công chúa mau chóng lên kiệu, kẻo lại làm trễ giờ lành, Thánh thượng lại trách phạt. Phu thê đồng lòng thì sợ gì không có cơ hội trò chuyện với nhau, ngày dài tháng rộng, năm tháng còn thênh thang.”
  • Tiểu Phong tất nhiên là không vui với câu nói này của Vĩnh Nương rồi, càng nghe, nàng lại càng có cảm giác giống như đang nói nàng gấp gáp được chạm mặt tên tra nam này lắm vậy.
  • Cho dù hắn có nhan sắc khuynh thành thì sao chứ? Nàng bây giờ cũng trong bộ dạng của Cửu Công chúa xinh đẹp nhất Tây Vực rồi còn gì? Nàng không tin với nhan sắc này của nàng sẽ không được nam nhân có bộ dạng đẹp hơn hắn ta say đắm.
  • Tiểu Phong trừng mắt, dĩ nhiên điều trước mắt vẫn là phải làm đúng lễ nghi, không được có sai sót gì rồi, có như vậy thì những ngày tháng sau này của nàng mới có cơ hội rực sáng như trăng đêm rằm được cơ chứ. Nàng sẽ thay Tiểu Phong thật đòi lại công bằng cho cô, tiện thể lấy chút vinh hoa xem như là thù lao cho những tháng ngày nàng dày công suy nghĩ vậy.
  • Chỉ cần nghĩ đến ngày ngày nàng có thể động đến vàng bạc, lại vừa có thể quản lý một đám người, lấy được uy nghiêm cho Tiểu Phong thật, chẳng những thế điều quan trọng nhất chính là nàng còn được “hành hạ” tên tra nam chuyên lợi dụng phụ nữ đạt được mục đích như hắn, rồi lại ca ngợi tình yêu, làm ra vẻ bản thân chính là con người đoan chính. Nàng khinh!
  • Tiểu nhân chẳng đáng sợ, tiểu nhân đội lốt quân tử mới đáng sợ, nhân danh tình yêu cao cả để trục lợi cho bản thân chính là một việc làm vô cùng hèn hạ và đê tiện, đối với nàng, những kẻ như thế cho dù có phải trả giá bằng việc nửa quãng đời còn lại sống trong cô độc, nàng cũng không cách nào có thể tha thứ và cảm thông, bởi bản chất vốn vẫn là thứ ăn sâu vào máu thịt con người, nếu như không trải qua biến cố năm đó, liệu rằng hắn ta có thật sự hối hận hay không? Hay bản thân lại càng lún sâu hơn vào tội ác?
  • Điều này chẳng ai là có thể chắc chắn được gì, kể cả vị tác giả của câu chuyện này, nếu như câu chuyện thật sự xảy ra, tâm tư của Lí Thừa Ngân chẳng ai là có thể thấu cảm.
  • Đôi mắt đen của Lí Thừa Ngân chứa đầy mong đợi, đưa đôi bàn tay vững chãi ra trước mặt nàng, hệt như đang chờ nàng ban cho chút ân huệ, cứu rỗi tâm hồn hắn.
  • Mà Tiểu Phong nàng là ai chứ? Nàng chính là người thiện lương như vậy đấy, nếu hắn ta quả thực đã muốn, vậy nàng sẽ dùng cách của hắn để đối phó với hắn.
  • Đôi bàn tay mềm mại nằm ngoài dự định của Lí Thừa Ngân mà chạm vào da thịt của hắn, khiến tâm tư hắn đã bắt đầu xao động như lá mùa thu rơi trên mặt hồ xào xạc, cái nắm tay này, hắn đã đợi rất lâu rồi, hắn vốn cũng chẳng đặt hi vọng quá nhiều vào chuyện lần này, nhưng thật không ngờ Tiểu Phong lại thương tình mà chạm đến, điều này làm hắn vui đến mức không thể khép miệng được suốt cả đoạn đường dài phía trước. Những nha hoàn và thị vệ theo sau hắn cũng không khỏi kinh ngạc bởi thái độ này, xem ra lần này Lí Thừa Ngân quả thực vì cưới được Cửu Công chúa Tây Châu mà vui mừng không thể kìm nén như thế.
  • Tiểu Phong ngồi trong kiệu hoa, nhìn những chuyện diễn ra trước mắt mà không khỏi nở nụ cười dè bỉu tên Thái tử này thật không có giá trị gì cả, nàng chỉ vừa chạm nhẹ vào tay hắn, đã phát hiện lòng bàn tay hắn liên tục đổ mồ hôi như run rẩy, lại giống như hồi hộp quá mức. Thế nào? Chẳng phải hắn bảo hắn đường đường là Thái tử đương triều sao? Sao lần này lại không khác gì những nam nhân khác ngoài thiên hạ đây chứ? Xem ra người này cũng không phải là quá mức đối phó, có điều nàng vẫn nên thận trọng thì hơn.
  • Thế nhưng, bây giờ Tiểu Phong mới có dịp nhìn kĩ mọi thứ xung quanh mình, quả thực hôn lễ này quá mức hoành tráng rồi, có những thứ xa hoa và lộng lẫy đến mức nàng không nghĩ rằng cả đời này nàng có thể nhìn thấy được chứ đừng nói đến việc chạm tay vào lại là một việc quá mức xa xỉ rồi.
  • Khắp hoàng cung rộng lớn, mỗi chỗ nàng đi qua đều được trải bằng những dải lụa đỏ, tạo thành một làn sóng dài, kéo đi khắp cả hậu cung. Loại vải này, ở thời của nàng thậm chí còn được người ta mang đi may quần áo mặc, như thế này liệu có quá mức phô trương rồi hay không đây?
  • Mọi nơi nàng nhìn thấy đều được trang trí vô cùng tỉ mỉ và chỉn chu đến từng chi tiết nhỏ, thậm chí nàng có nơi còn không phân biệt được cái gì thật và giả nữa. Thủ công tỉ mỉ từng chút, đây có lẽ chính là thứ làm Tiểu Phong thật nàng an ủi được phần nào những tổn thương như sóng vỗ đang chực trào dâng lên trong tâm hồn của thiếu nữ trẻ tuổi, thế nhưng liệu đây có phải là sa hoa quá mức rồi không kia chứ?
14
Chương 8